Đến Đà Lạt, hãy đi thật xa để cảm nhận những điều thật đặc biệt.
Hành trình tới cây thông cô đơn
Một trong những mảnh ký ức đáng nhớ nhất ở Đà Lạt là hành trình đi “săn” cây cô đơn. Để đến được đây chúng tôi phải đi một quãng đường khá dài, qua hai con dốc lớn đầy sỏi đá. Quãng đường khó đi chỉ khoảng 2 km nhưng chúng tôi mất hơn một tiếng mới vượt qua được, chỉ cần sơ suất một xíu là có thể bị trượt tay, mất phanh.
Cá và Hành – 2 người cầm lái đầy dũng cảm.
Chưa cần đến đích, cảnh trên đường đi đã đủ làm động lòng một đứa lang bạt mộng mơ như tôi. Đồi thông cao vút xanh ngút ngàn, nắng vàng lung linh trên từng ngọn cây khiến mọi thứ nên thơ đến lạ. Dừng lại một chút, chúng tôi lắng nghe được cả tiếng chim, tiếng sóc chuyền cành, tiếng gió rì rào, sống động như một bản nhạc.
Giữa mênh mông núi rừng.
Vượt qua được 2 con dốc khó nhằn, đi thêm một đoạn đường nữa, chúng tôi đã nhìn thấy cây cô đơn từ phía xa, đứng một mình lặng lẽ bên cạnh hồ Suối Vàng. Cỏ hồng cựa quậy lung linh trong nắng chiều. Nếu đến đây từ sáng sớm, lúc sương còn đọng lại trên cỏ, khung cảnh chắc hẳn sẽ rất tuyệt vời.
Cây cô đơn đang đứng ở phía sau lưng nè.
Đồi cỏ hồng lung linh trong nắng chiều.
Ngồi trên mạn đồi, hít một hơi thật căng không khí trong trẻo, mát lạnh. Sảng khoái quá! Tôi cố gắng lưu giữ hết tất cả hình ảnh nơi đây vào chiếc máy phim già cỗi của mình.
Người bạn già trên mọi nẻo đường của tôi.
Nghỉ một chốc, chúng tôi lại tiếp tục “vượt sông” sang bên bờ để tới cây cô đơn. Men theo một cung đường nhỏ, vượt qua nhiều bãi “chiến trường” của tụi bò ngựa, cuối cùng chúng tôi cũng đến được cây cô đơn. Ngồi dưới bóng cây, bỗng nhiên đầu tôi vang lên mấy câu hát trong bài "A Head full of dream" của Coldplay : “Oh, I think I landed in the world I hadn’t seen…” Khoảnh khắc đấy lồng ngực tôi tràn đầy cảm giác khoan khoái của tự do.
Khoảnh khắc đấy lồng ngực tôi tràn đầy cảm giác khoan khoái của tự do.
Và bình yên.
Cuộc sống cứ thế nhẹ nhàng hơn biết bao.
Đối với tôi, cây cô đơn đặc biệt bởi hành trình tìm đến nó, được ghi dấu bằng những nụ cười, những kỷ niệm không thể nào quên.
Zoodoo – Vườn thú cổ tích giữa núi rừng Đà Lạt
Không nằm trong kế hoạch ban đầu, chúng tôi tìm đến Zoodoo như một cái duyên. Cách trung tâm Đà Lạt tầm 40 km, phải mất hơn một tiếng qua những đoạn đường đèo hun hút chúng tôi mới đến nơi, vừa kịp chuyến cuối cùng trong ngày. Theo chân anh trông coi vườn thú (Zookepers) chúng tôi bắt đầu chuyến hành trình khám phá vườn thú xinh xắn rộng hơn 16 ha này.
Lối vào Zoodoo.
Điều tôi đặc biệt thích khi đến đây là được tiếp xúc trực tiếp với các loài động vật, được nghe anh trông coi thú giới thiệu về chúng, những thông tin cực kỳ thú vị mà tôi chưa từng nghe qua. Ví dụ như làm thế nào để tiếp cận được Kangoroo mà không làm chúng hoảng sợ, phân biệt còn nào đực con nào cái, con nào ăn thức ăn khô, con nào ăn hoa quả.
Các loài vật ở đây đều rất thân thiện và hiếu khách.
Một chú khỉ đáng yêu quá phải không?
Ngựa Pony trong truyền thuyết.
Bé ngựa này được ở chuồng riêng vì đang mang bầu rất nhạy cảm.
Nhân vật đáng yêu nhất chuyến hành trình.
Ở Zoodoo còn thiết kế một không gian riêng để du khách có thể dừng chân nghỉ ngơi, thưởng thức cốc cà phê nóng, ngắm hoàng hôn buông trên đỉnh đồi. Nếu muốn khám phá hơn chút xíu, bạn có thể lựa chọn dịch vụ cắm trại qua đêm ở đây. Sáng thức giấc giữa đồi thông thơ mộng, trong lành, tiếng véo von của muôn loài thú quả thật rất đáng để thử. Một điểm đến Đà Lạt quá tuyệt phải không nào?
Đà Lạt và nỗi nhớ
Trở về Hà Nội sau hơn hai tuần, tôi vẫn chưa thoát khỏi cơn say Đà Lạt. Mảnh đất cao nguyên thơ mộng ấy vẫn còn rất nhiều điều để khám phá. Nếu đã ở đây, hãy chọn những điểm đến Đà Lạt thật xa,để thưởng trọn hết sự khoan khoái của tự do, để hít hà cho đã cái không khí trong trẻo, hiếm có, và đừng quên tìm đến cây cô đơn và vườn thú cổ tích Zoodoo nhé!
Tác giả: Phạm Thị Ngọc Tú
*Bài viết tham gia chương trình So Sánh Tour Golocal.