Hà Nội mùa vắng những cơn mưa

97

trở mình khi những cơn gió đầu mùa ùa về, những luồng gió len lỏi qua các khe cửa nhỏ, mang đến cảm giác vừa lạ lẫm lại vừa quen thuộc trong sự đổi thay của một mùa đông Hà Nội, lạnh se sắt.

Hà Nội mùa này… vắng những cơn mưa
Cái rét đầu đông khăn em bay hiu hiu gió lạnh
Hoa sữa thôi rơi, em bên tôi một chiều tan lớp
Đường Cổ Ngư xưa chầm chậm bước ta về…

Thêm một mùa đông …không ở bên gia đình. Đông Hà Nội – có lẽ nắng đã không còn nhuộm vàng vòm trời, bầu không khí xam xám xen lẫn chút ảm đạm quen thuộc. Những cái so vai, những hơi thở khe khẽ phả ra như làn khói, những bàn tay lại tìm đến nhau, những cái ôm thêm gần thêm chặt…

Những hình ảnh thân thương ấy, chỉ có thể tìm thấy ở mùa đông mà không mùa nào có được. Một chút thương, một chút nhớ – mùa đông Hà Nội gắn liền với những kỷ niệm riêng của mỗi người khi gió về.

Hà Nội mùa này chiều không buông nắng,
phố vắng nghiêng nghiêng cành cây khô,
quán cóc liêu xiêu một câu thơ
Hồ Tây, Hồ Tây tím mờ.

Những ngày xa xưa ấy, ngay khi đài báo đợt gió mùa đầu tiên, bố mẹ đã tất bật sắp xếp tủ quần áo, lôi những bộ quần áo đông vẫn còn ngai ngái mùi sau một giấc ngủ dài trong chiếc vali cũ. Mùa đông nào cũng vậy, dù không có nhiều quần áo mới nhưng vẫn cảm nhận được bàn tay rất tỉ mẩn của bố vuốt lại từng nếp áo, ánh mắt mẹ cẩn thận xem chiếc khuy nào lỏng để đơm lại, cứ lặng lẽ, yên ả, và ấm áp đến thế…

Biết bao cảm xúc bộn bề mỗi lúc mùa sang, mỗi lúc thấy gió hanh heo lạnh, khi chợt nhận ra mỗi buổi sáng thức dậy đã nhón chân se sẽ trên nền nhà bởi “lạnh quá”, và với thêm chiếc áo khoác dày trước khi bước ra khỏi cửa. Lại thấy lòng xốn xang khi mùa đông về, lạnh đấy, nhưng nồng nàn lắm, niềm giao cảm của đất trời, con người.

***

Tác giả: phamhong2qdt

Nguồn:

***