Kỳ Quan San – Chuyến đi kỳ thú về với rừng già Lai Châu

50

Nhắc đến Kỳ Quan San (Bạch Mộc Lương Tử) thường mỗi chúng ta đều nghĩ đến núi Muối – nơi có bình minh kết hợp với biển mây đẹp tuyệt vời. Nhưng bạn có biết có một Kỳ Quan San rất khác theo hướng bản Sin Suối Hồ – Lai Châu không? Cùng nghe câu chuyện 2 ngày 1 đêm len lỏi trong rừng để “lên đỉnh” của chúng mình nhé.

Kỳ Quan San

Một phần vẻ đẹp trên đường lên đỉnh Kỳ Quan San.

Rừng, nơi ẩn chứa những phép màu luôn thôi thúc chúng ta khám phá. Đối với chúng tôi, phép màu chính là sự gắn kết và khả năng tương trợ lẫn nhau lúc khó khăn. Chuyến đi Kỳ Quan San theo hướng từ bản Dền Sung (Sin Suối Hồ – Lai Châu) của chúng tôi sẽ chẳng có gì đặc biệt nếu chuyện đó không xảy ra.

Từ bản 4 anh em hừng hực khí thế thẳng tiến lên đỉnh. Những câu chuyện không đầu không cuối râm ran cả núi rừng làm cho mọi thứ đang đi theo chiều hướng thuận lợi.

Kỳ Quan San

Hừng hực khí thế bắt đầu chuyến đi.

Kỳ Quan San

Hoa rừng như muốn chào đón những kẻ lữ hành.

Nhưng mọi thứ không như mơ, một thành viên trong đoàn bắt đầu có cảm giác không ổn “cảm giác bị trúng gió”. Mặc dù có rất nhiều cố gắng nhưng cuối cùng anh chàng cũng gục.

Kỳ Quan San

Những đoạn dốc liên tục xuất hiện và anh thanh niên bắt đầu có vấn đề.

Lo lắng bao trùm, cái suy nghĩ hủy chuyến đi đã lởn vởn xuất hiện trong tâm trí của mỗi người. May mắn thay trong đoàn có em Gôn biết cách bóp gió cổ truyền của người Dao.

Kỳ Quan San

Anh thanh niên trúng gió rất nặng.

Nhờ vậy mà chàng trai ấy dần thấy ổn hơn. Chúng tôi tiếp tục hành trình một cách thận trọng. Những con dốc dài miên man bất tận lấy hết sức lực của cả đoàn chứ đâu chỉ riêng của “anh thanh niên” ấy.

Kỳ Quan San

Dốc lên liên tục.

Mặt anh chàng có lúc xanh như đít nhái làm cho tôi có cảm giác lo lắng không hề nhỏ. Đi một chút rồi lại nghỉ, cứ thế chúng tôi nhích từng bước vượt qua những con dốc chưa thấy hồi kết.

Kỳ Quan San

Mặt anh chàng có lúc xanh như đít nhái.

Thi thoảng những chiếc lán canh thảo quả của dân bản xuất hiện, giá như đây là chiếc lán cuối cùng phải tốt biết bao, nhưng đời đâu như mơ.

Kỳ Quan San

Một chiếc lán ven đường.

May mắn thay, vẻ đẹp của rừng luôn có sức lôi cuốn diệu kỳ cũng như là động lực không hề nhỏ cho những kẻ lữ hành bé nhỏ quên đi nỗi mệt nhọc.

Kỳ Quan San

Sự cổ vũ của nhành đỗ quyên đỏ.

Kỳ Quan San

Và những nhành đỗ quyên trắng nhỏ bé nhưng kiêu sa.

Kỳ Quan San

Hoặc sự cổ vũ của những chàng chai bự con như thế này.

Kỳ Quan San

Nhờ đó, chuyến đi vẫn có thể tiếp tục.

Cứ như thế chúng tôi leo rồi nghỉ, nghỉ lại leo. Mỗi người chọn cho mình 1 chỗ nghỉ. Riêng Gôn, một người con của núi rừng Lai Châu luôn có những chỗ nghỉ đặc biệt.

Kỳ Quan San

Gốc cây, tảng đá đều có thể biến thành chỗ nghỉ lý tưởng.

Kỳ Quan San

Chỗ nghỉ đặc biệt của Gôn, tụi mình thì chịu.

Trên đường lên lán chúng tôi có gặp một con rắn màu xanh, Gôn bảo theo quan niệm của cá nhân em thì gặp rắn có vẻ không may lắm, điều này làm cho tôi càng lo lắng. Nhưng nghĩ lại, leo đến nửa rừng rồi có lo lắng cũng không giải quyết được gì.

Kỳ Quan San

Chú rắn xanh báo hiệu điều chi?

Hành trình tiếp tục, càng lên cao núi càng dốc và dốc thì càng dài, rừng trúc xuất hiện báo hiệu đỉnh núi sắp đến, nhưng là đỉnh núi để chuyển sang đỉnh núi cao hơn. Mặt trời sắp lặn, cái cảm giác se lạnh bắt đầu bao trùm.

Kỳ Quan San

Mặt trời dần buông.

Thật may mắn, cuối cùng cái gì đến cũng đã đến “lán nghỉ”. Ngay tức khắc, anh thanh niên lao vào trong lán nằm bệt. Dường như tất cả sức lực của chàng trai ấy đã dùng hết cho chặng đường vừa qua.

Kỳ Quan San

Lán nghỉ hướng bản Sin Suối Hồ.

Hoàng hôn dần buông xuống phía sau con đường chúng tôi đã đi qua. Một buổi tối ca hát, nhảy múa theo dự định đã không thể diễn ra. Thay vào đó là chút lo lắng cho chặng đường ngày mai.

Kỳ Quan San

Hoàng hôn dần buông lại phía sau.

Để anh chàng ấy nghỉ, bữa tối được chuẩn bị bởi 3 thành viên còn lại. Tôi nói với Porter: giờ chỉ có 2 phương án, nếu tí nữa anh thanh niên dậy ăn được và sáng mai anh ấy cảm thấy lên đỉnh được thì chúng ta đi tiếp. Còn nếu tí nữa anh ấy không dậy được thì chúng ta xuống núi, và tất cả đều đồng ý.

Kỳ Quan San

Chuẩn bị bữa tối trong lo lắng.

Và rồi… anh chàng ấy đã có thể ngồi dậy ăn cơm và sáng hôm sau vẫn quyết tâm lên đỉnh. Có thể tiếng gọi mang tên “lên đỉnh” đã thôi thúc anh ấy rất nhiều. Cả tối hôm ấy Gôn không ngủ, có thể lo cho anh thanh niên quá (Một người Porter tạo cho mình cảm giác yên tâm khi leo núi).

Nhưng trái với những sự lo lắng, anh thanh niên đã rất cố gắng để có thể lên đỉnh vào ngày hôm sau. That's Amazing.

Kỳ Quan San

Anh thanh niên và bình minh.

Đường từ lán nghỉ lên đỉnh rất dốc và gió rất dữ. Đường này khá ít người đi cho nên có những đoạn đường vừa đi vừa phải mở đường. Do tối hôm trước không ngủ nên em Gôn cũng có dấu hiệu xuống sức. Nhìn bước chân của một 2 người ấy lên đỉnh hôm sau cảm giác như dưới chân họ có cả quả tạ đè lên vậy.

Kỳ Quan San

Gôn vất vả mang bộ đồ truyền thống.

Ngụp lặn trong những rừng trúc rậm rạp dưới ánh nắng ban mai kết hợp với gió to đến nỗi dường như có thể thổi bay cả người. Một rừng đỗ quyên đẹp tuyệt trần hiện ra trước mắt, một chỗ nghĩ ngơi không thể tuyệt vời hơn.

Kỳ Quan San

Rừng đỗ quyên ma mị.

Và rồi mọi cố gắng đều được đền đáp bằng phần thưởng xứng đáng. Cuối cùng chúng tôi cũng có mặt trên đỉnh. Mọi mệt mỏi dần như tan biến, thay vào đó là cảm giác vui sướng, vui vì 4 anh em đã “dắt nhau” lên đỉnh được.

Kỳ Quan San

Chinh phục thành công đỉnh Kỳ Quan San.

Kỳ Quan San

Chúc mừng anh thanh niên.

Vậy đấy, chuyến đi của chúng tôi đã diễn ra như vậy đó. Thực ra, khi ngồi viết cũng không thể diễn tả cái cảm giác lo lắng, hồi hộp và vui sướng khi mình là kẻ chiến thắng, chiến thắng chính bản thân mình. Điều mình muốn nói chỉ là nếu mình đã đi theo đoàn leo núi thì hãy tương trợ giúp đỡ nhau để mọi chuyện đều trở nên đơn giản.

Kỳ Quan San

Đường về rực rỡ chào đón những kẻ chiến thắng bản thân mình

Thân cảm ơn em Gôn đã đi cùng bọn anh trên hành trình chinh phục Kỳ Quan San. Chính sự yêu đời của em đã giúp các anh thêm động lực để lên đỉnh. Cảm ơn em Tả, Porter ở bản Dền Sung, một người em ngoan ngoãn, hòa đồng và có những ý kiến rất tuyệt. Cuối cùng, cảm ơn anh thanh niên bị cảm, nhờ em mà chúng ta biết sự gắn kết nó đáng giá thế nào. Nhưng mà…lần sau có leo thì đừng để bị nữa nhé.😊.

Kỳ Quan San

Thân cảm ơn những người anh em của tôi.

Lịch trình tham khảo (2 ngày 1 đêm)

: 21h đêm bắt xe Ngân Hà (0345262626 hoặc 0984800008) từ bến xe Mỹ Đình thẳng tiến Lai Châu.

5h sáng có mặt ở bến xe thành phố Lai Châu. Ăn sáng thì phải đi ngược lên phía bệnh viện Đa khoa Lai Châu nhưng hãy rẽ vào đường Tuệ Tĩnh, ở đây có quán bánh canh cá Thái Bình cực ngon, nhờ đánh răng rửa mặt ở đó cũng được hoặc ngay trong bến xe cũng có. Sau đó thuê xe máy hoặc ô tô < 16 chỗ thẳng tiến bản Sin Suối Hồ (hơn 30 km). Trên đó rất ít chỗ thuê xe, mình chỉ biết số của đứa em mới cho thuê, em Công 0966351840. Tầm 10h có mặt tại bản Dền Sung, lên hệ Porter Tả (0964174001) bắt đầu leo. 17h có mặt tại lán nghỉ, nướng gà, chill các kiểu.

5h dậy ăn sáng, 6h bắt đầu leo, 10h lên đến đỉnh, chụp choẹt 30 phút rồi xuống lán. Ăn trưa tại lán, 14h xuống núi về thành phố Lai Châu. 22h lên xe về Hà Nội, kết thúc hành trình.

Một số lưu ý