Hà Nội mùa thu thì đẹp đấy, thế còn Hà Nội mùa thu lúc 3h sáng đến lúc đón bình minh trông sẽ như thế nào? Đây là câu hỏi chưa từng xuất hiện trong đầu của tôi, cho đến đêm trước ngày cuối cùng của tôi ở Hà Nội. Đêm mà tôi trùm chăn trên chiếc giường dorm không mấy thoải mái, hy vọng ngủ ngon để mai tận hưởng ngày cuối. Nhưng có lẽ Hà Nội bắt tôi phải tận hưởng ngày cuối từ lúc mặt trời chưa mọc rồi.
Khi số phận định phá huỷ chuyến đi, thì chắc chắn phải tìm cách xoay chuyển để nó tuyệt vời hơn, độc đáo hơn!
3 giờ sáng – phố ngủ chưa chắc người đã ngủ
Tôi đã kỳ vọng một phố cổ vắng hơn vào cái giờ “thiêng” như thế này. Nhưng dưới ánh đèn vàng, người vẫn nhiều một cách khó hiểu. Trong những “Hàng” nhỏ thì lác đác, nhưng ra những con phố lớn thì người qua lại liên tục.
Bước ra khỏi chiếc dorm ở Hàng Đường, tôi di chuyển theo hướng chợ Đồng Xuân, cố tình đi vào những phố nhỏ và ít hàng quán trước. Vì tôi biết những hàng ăn đêm kiểu gì cũng rôm rả. Hôm nay, tôi muốn ngắm phố cổ thưa người.
Ngoại trừ mấy chiếc xe máy phóng ù qua, đa số là các cô lớn tuổi đội nón lá, từ tốn đạp xe, sau yên chở một vài thứ nom nhẹ nhàng nhưng không rõ là gì.
Lại có cả một cặp vợ chồng dắt con nhỏ thong dong giữa phố như thể bù lại cho thời gian ban ngày kẹt cứng xe. Đứa trẻ không biết sẽ nghĩ gì khi 3h sáng rảo bộ giữa phố chứ không phải trong phòng ngủ như bao gia đình khác. Tôi cũng lấy làm lạ.
Cửa hàng tiện lợi vẫn liên tục người ra vào, nhân viên làm việc liền tay. Ánh sáng từ bảng hiệu nổi bật một góc phố.
Có nhà lại ra đổ rác vào giờ này. Tôi đoán là nhà nhà buôn bán đang chuẩn bị cho một cửa hàng tươm tất vào sáng mai. Để ý kỹ thì tôi đã đến bên hông chợ Đồng Xuân lúc nào không hay.
4 giờ sáng – chợ rục rịch bốc dỡ, chuyển hàng
Gần chợ, hoạt động náo nhiệt hơn hẳn. Cũng phải thôi, để chợ bắt đầu từ 5-6h sáng thì giờ này đã phải khởi động rồi.
Tiếng bô của chiếc xe máy thồ hàng thô kệch, nổ điếc cả tai.
Tiếng xe tải nhỏ cứ rù rì tại chỗ chờ dỡ hàng xuống, không biết khi nào ngưng.
Tiếng tiểu thương ới nhau, lâu lâu có người ới lớn làm tôi giật mình.
Nhịp sống cứ hối hả ngay trong màn đêm như vậy, chẳng có ai để ý đến cái đứa đang cầm máy ghi lại hình ảnh của họ. Chỉ tức cười vì suýt chụp luôn cả bác tài xế đang vạch quần chuẩn bị “câu cá” ngay bên tường. Cả 2 nhìn nhau chỉ biết cười trừ, rồi tôi vọt lẹ.
Bên ngoài là vậy, bên trong chợ vẫn khoá kín, có bác bảo vệ rảo bước rọi đèn kiểm tra.
Tiếng quét rác của một cô trung niên đệm cho tiếng chạy bộ của vài thanh niên siêng năng.
Trong khi đó, bước chân của một người mặc âu phục tinh tươm thì lại im ắng nặng nề.
Ngửi đâu đó mùi khói củi và mùi thơm của nồi nước dùng, vậy là biết các quán bún phở đã bắt đầu bày biện để đón những vị khách đầu tiên.
5 giờ sáng – màn đêm dần lui về nhường chỗ cho nắng mai
Từ từ rảo bộ dọc con đường Phan Đình Phùng cho đến gần lăng Bác thì trời đã bắt đầu hửng sáng. Ánh sáng còn nhẹ, không thành từng chùm như tôi tưởng, nhưng đủ làm ấm không khí se lạnh mùa thu.
Tiếng chuông nhà thờ Cửa Bắc vang vọng, đón những con chiên tranh thủ đi lễ sớm. Vì còn đang trên đà “ngứa chân”, tôi đành hẹn Chúa một khung giờ khác trong hôm nay.
Trên vỉa hè thênh thang, từng nhóm người không phân biệt tuổi tác đang căng lưới, hăng hái thể dục sáng bằng bộ môn cầu lông. Một nét văn hoá thật hay, vừa khỏe người, lại vừa kết nối cộng đồng.
Ngọn cờ đỏ sao vàng bay nhẹ nhàng trên toà nhà quốc hội là dấu hiệu tôi đang đi về phía Lăng Chủ Tịch. Lần đầu quay lại đây kể từ hồi 10 tuổi đi tham quan cùng bố. Khung cảnh không hề đổi, chỉ có cái nhìn của tôi đã thay đổi khi thấy bên cạnh sự trang nghiêm là hình ảnh người Hà Hội ung dung sinh hoạt ở khuôn viên, đối lập nhưng dung hoà một cách thật bình dị.
6 giờ sáng – vẫn chưa vội được đâu
Không ngủ cả đêm, đến lúc tôi cũng đã thấm mệt. Đi ngược lại về trên phố Phan Đình Phùng, những chùm nắng bắt đầu rót xuống vỉa hẻ. Cô dâu chú rể nào mà tranh thủ lúc vắng người này để ra chụp bộ hình cưới thì phải gọi là biết nắm bắt thời cơ.
Từng tán cây là từng lớp lọc làm cho nắng có sắc đậm nhạt thú vị. Giờ tôi mới hiểu được tại sao con phố này nổi tiếng với nhiếp ảnh gia và các nàng thơ đến như thế.
Hai bên đường, những tiệm cà phê dần xếp ghế. Khách vẫn chưa có, chỉ có nắng rọi hắt bóng cây lên những hàng ghế.
Âm thanh bắt đầu xáo trộn hơn một chút, khi tiếng nhạc hầm bà lằng của các nhóm sinh hoạt thể dục khác nhau cùng cất lên trong công viên. Ngoài đường đã bắt đầu chật kín xe chạy, đua cho kịp giờ con học. Trong công viên, vẫn có những người từ tốn hít thở, chậm rãi vươn vai. Tôi cũng thử không vội, ngồi xuống nhìn xem họ múa có đều hay không.
7h sáng, giờ mà đáng ra tôi phải “làm người” đúng nghĩa, thì cơn buồn ngủ ập tới, thôi thúc tôi bước nhanh về dorm để đánh một giấc. Kể ra cũng hợp lý, vì mặt trời bắt đầu lên cao. Tôi có thể cảm nhận được cái nóng, không quá bí bách nhưng khá khó chịu, phần vì đi bộ cũng đã nhiều.
Đáng lẽ tôi đã kết thúc chuyến đi Hà Nội một cách rất bình thường: ra cà phê Giảng ngồi, chọn một triển lãm nào đó đi cho đến trưa, ra Cửa Bắc ăn bún chả, chiều lại la cà quán xá, về dorm lấy hành lý rồi ra sân bay. Nhưng chiếc giường bất ổn đã dựng đầu tôi đi ngắm phố cổ từ 3h sáng đến 7h sáng, để lại một trải nghiệm vừa ổn vừa độc. Rốt cuộc, dự tính của tôi chỉ mất đi buổi sáng vì ngủ bù, còn chiều vẫn tranh thủ ngắm người Hà Nội trước khi bay.