Indonesia là vương quốc của những hòn đảo và đảo Gili là một thiên đường du lịch cho những người yêu thích sự khám phá nhưng không quá xô bồ, đông đúc. Bên cạnh đó, đảo Lombok nằm ở West Nusa Tenggara còn đặc biệt thu hút hơn bởi có núi lửa Rinjani. Nếu bạn đã quá quen thuộc với đảo Bali thì Mit khuyên bạn hãy khám phá 2 hòn đảo đẹp lạ này của Indonesia nhé! Nào, hãy cùng khám phá hành trình combo đảo Gili & Lombok cùng Huong Mit.
Đôi điều cần biết về đảo Gili & Lombok
Quần đảo Gili nằm ở Tây Bắc của đảo Lombok, cách quần đảo Bali 35km. Từ Bali bạn đi tàu sang đảo Gili mất tầm 3.5 tiếng. Quần đảo Gili gồm 3 đảo nhỏ là: Gili Trawangan, Gili Meno và Gili Air. Tại Gili Trawangan, bạn có thể thuê xe đạp hoặc xe ngựa đi một vòng là hết đảo. Buổi sáng ở đây khá yên tĩnh vì các hoạt động vui chơi, giải trí thường diễn ra vào buổi tối và đêm khuya với một loạt quán bar, cà phê, nhà hàng san sát nhau. Có rất nhiều quán trang trí bắt mắt, trẻ trung với các câu slogan mời gọi dân dã và hài hước. Thậm chí bạn còn có thể tìm thấy quán xăm sống bằng cây kim cổ dài ngoằng, trông đầy tò mò và thú vị mà Mit chỉ dám ngó chứ không dám thử. Nếu bạn muốn nhậu đêm thì có hẳn một khu vực bán hải sản và đồ nướng nhưng nếu đi muộn, bạn sẽ khó tìm được chỗ ngồi vì khá đông và dịch vụ cũng khá chậm, cách tốt nhất là tự mình phục vụ sẽ nhanh hơn.
Khu chợ đêm bán đồ hải sản và đồ nướng.
Dịch vụ cho thuê xe đạp rất phổ biến ở đây.
Đảo Gili Meno thì yên bình và thơ mộng hơn với các bãi biển hoang vắng, nước trong nhìn thấu đáy.
Biển Gili trong vắt thấu đáy, cát trắng, vắng vẻ và yên bình.
Nếu bạn là người ưa mạo hiểm, khám phá thì nhất định bạn phải đến Gili Air – nơi có những bức tượng cổ dưới đáy biển lạ mắt. Nơi đây rất phù hợp với dân lặn để thỏa chí tang bồng. Với những đồ chuyên dụng thì không gì ngăn cản được bạn khám phá những rặng san hô đủ màu sắc, các loài cá đa dạng và đặc biệt là rùa biển,… Nếu không phải dân lặn chuyên nghiệp hay bán chuyên thì bạn cũng đừng lo, bạn có thể dùng ống thở để lặn và may mắn thì bạn cũng có thể bơi cùng rùa vì nước rất trong, có nhiều đoạn san hô mọc và rùa bơi ở vùng nước nông.
Không dùng ống thở như Mit vẫn có thể ngắm cá và những pho tượng cổ dưới đáy biển nên yên tâm bạn nhé.
Lombok là đảo thuộc tỉnh Tây Nusa Tenggara, địa hình độc đáo, nguyên sơ và khá tách biệt, nơi đây đặc biệt nổi tiếng với núi lửa Rinjani – ngọn núi cao thứ 3 ở Indonesia với độ cao 3.726m.
Cái cây này dường như là sân chơi, tập thể dục của lũ khỉ. Cả gia đình khỉ nghịch ngợm, vắt vẻo, nhún nhảy, đung đưa cây… Khi thấy Mit đến gần, con khỉ đầu đàn nhe răng nanh ra dọa, còn sán lại gần khều khều dây giày của Mit.
Xa xa kia là ngọn núi lửa đang hoạt động, vẫn bốc khói nghi ngút.
Cảm nhận về chuyến đi
Chưa chuyến nào lại phải chuẩn bị quần áo phức tạp đến thế, cả đông và hè, cả bơi và trek. Bởi bạn sẽ thỏa sức diện bikini (và đến 4 tháng sau, cái nắng và cái gió nơi đây vẫn làm cho hình bikini chưa phai mờ trên làn da Mit). Nhưng sau đó, khi chuyển sang trekking núi lửa Rinjani ở độ cao hơn 3000m thì bạn phải đóng bộ thật ấm bởi nhiệt độ có thể xuống 0°C.
Tắm nước khoáng từ mạch nước ngầm của núi lửa đang hoạt động. Khi từ nhiệt độ mười mấy độ xê nhảy ùm xuống dòng nước hơn 40 độ, ta nói bao phê.
Tại điểm cắm lều ngủ qua đêm ở núi lửa Rinjani.
Hoàng hôn trên đỉnh núi Rinjani.
Chưa có chuyến nào đi bão táp thế!
Đầu tiên là say xe bởi các cung đường cắt cua tay áo liên tục, ngồi lên xe bán tải tuy có thoáng nhưng lại dư sức gió và nhất là khi bạn ngồi quay lưng lại để ngắm cảnh thì ôi giồi, say không biết để đâu cho hết! Đến điểm tập kết khai báo và kiểm tra sức khỏe xem đủ điều kiện để bạn được leo núi Rinjani không, Mit quyết định thuê xe máy đi nốt chặng còn lại đến chân núi. Đây đúng là quyết định sáng suốt, phượt xe máy khiến bạn tỉnh người và tận hưởng trọn vẹn những khoảnh khắc hòa mình vào thiên nhiên. Có điều lái xe ở đây tay lái nghịch nên Mit cứ thắc mắc sao họ đi như sắp đâm vào mình, mình đã đi dẹp hết vào chiều phải rồi cơ mà, hóa ra mình đang lấn làn của họ, chiều mình đi là tay trái, các bạn lưu ý nha.
Rồi sau say xe là say sóng. Say sóng đến người mềm nhũn, mặt xanh như tàu lá chuối và không còn tha thiết gì trên đời nữa. Lượt đi, háo hức Mit lên tầng 2 của tàu để ngắm cảnh thì chỉ được một lúc, sóng biển bắn ướt hết cả người, lại lục tục xuống tầng 1 ngồi. Dù đã được mách ngồi phía sau tàu nhưng khi tàu đóng kín cửa thì sự ngột ngạt đã đánh gục Mit. Chuyến tàu cao tốc với thời gian dài dễ dàng làm cho rất nhiều khách say lử đử. Lượt về đã có kinh nghiệm xương máu cho chuyến tàu siêu tốc, Mit ngồi tít phía ghế sau cùng, tránh hàng ghế gần mùi dầu máy, tay xách túi nilon để phòng (nghĩa là biết trước khả năng sẽ cho "cá ăn chè", dù vậy, Mit vẫn đánh chén bữa trưa thoải mái và chấp nhận kết quả cho dù có ra sao…). 30 phút đầu ngắm cảnh ngắm sóng thấy yêu đời yêu người yêu thiên nhiên quá đỗi, sau đó thì phải đóng kín cửa vì quá gió và sóng tạt ướt cả ghế. Mặt lúc này bắt đầu chuyển từ màu hồng sang màu trắng và rồi xanh lét. Túi nilon trên tay đã phát huy tác dụng. Lúc này chỉ mong nhìn thấy bờ. Sau khi chống chọi với cơn say mấy chập thì Mit đã nhìn thấy rặng cây xanh xanh của bờ bến lạ nhưng con tàu thách thức mãi không cập bến mà đi đường vòng mất 30 phút nữa mới đến nơi. Lúc này thì dép không thiết cài quai, lếch thếch leo lên bờ và không một lần ngoái lại nhìn con tàu. Bao nhiêu cảnh sóng vỗ mạn tàu trắng xóa mù khơi lãng mạn cũng trôi cùng con tàu vào dĩ vãng.
Lúc đi hùng dũng oai phong, vậy mà cũng có lúc "mệt quá thân ta này". Dậy từ 2h sáng để làm 1 mạch phi xuống chân núi liền tù tì đến 9h30, bụng rỗng đói meo, không một ngụm nước từ trưa hôm trước.
Bão táp chưa hết. 2h đêm, lúc cái lạnh khốc liệt nhất là 0°C, lúc "3 quần, 6 áo, bonus miếng dán nhiệt trong túi ngủ đúp 2 lớp" vẫn run từng cơn như cảm lạnh (không phải mềnh), không tài nào chợp mắt nổi dù chỉ là 5 phút, thì là lúc phải lục tục xuống núi; mà thế còn hơn là nằm hít bụi đất núi lửa đóng cả mảng trong lều. Nằm nửa tiếng đã thấy quần áo, mặt mũi biến thành một màu nâu nâu đen đen, cố nhai miếng cơm cho có sức mà cứ thấy mình đang nhai bụi đất vì bụi đã chui hết vào đường mũi, thông xuống cả họng. Nằm trong lều mà ngỡ đang ngủ ngoài công trường. Hy vọng khoáng chất núi lửa vẫn "bổ" hơn xi măng. Hành trình từ bãi đáp ở đỉnh núi xuống chân núi mất 7.5 tiếng đi liên tục, chỉ nghỉ hai lần thời gian ngắn. Bụng mới có tạm mẩu socola đút túi và không một ngụm nước.
Cả ngày đi toilet đúng một lần vì không có nước uống.
Gió cơ man là gió. Gió giật tung cả lều. Gió thổi phần phật, phần phật, cái âm thanh chết tiệt đến ám ảnh ấy khiến không thể chợp mắt nổi phút nào.
Up rồi down rồi lại up… Phi từ đỉnh xuống hồ nước xanh ngắt tuyệt đẹp kia để ngắm em núi lửa, rồi lại từ đó hùng hục leo dốc núi dựng ngược 4 tiếng nữa…
Đoạn trek nhẹ nhàng nhất trong rừng.
Trên đường nghỉ dừng chân.
Nghe đến đây, chắc bạn đã thấy chùn bước rồi. Nhưng Gili yên bình bởi không xe máy, ô tô. Chỉ thấy xe đạp, xe ngựa và xe "căng hải", không khí vì thế trong lành vô cùng.
Nhưng Gili nhiều rùa, cá, san hô, nước biển rất mặn và khá sạch. Sứa cắn là chuyện bình thường.
Bạt ngàn hoa dại trắng xóa cả góc rừng
Cơ Lombok thì nhiều rác, ý thức người dân trong giữ gìn vệ sinh khá tệ. Dù cũng có nhiều khách nước ngoài du lịch nhưng Mit không hề thấy một thùng rác nào được bố trí trong cả công viên quốc gia rộng lớn; thôi thì được nhìn thấy tận mắt núi lửa đang hoạt động (mọi khi đi là chỉ thấy núi lửa đã chết) cũng an ủi phần nào.
Rời hồ nước chân núi lửa Rinjani, Mit bắt đầu hành trình leo dốc núi dựng đứng.
Đồ ăn Indo phải nói dở thiệt. Mit thuộc loại dễ ăn, đi các nước Đạo Hồi, cà ri hay gỉ gì gi thì cũng chiến tất, chưa bao giờ phải mang mì gói đi kèm. Nhưng bạn tưởng tượng, 3/3 bữa một ngày là: cơm chiên (thực ra, không thể gọi là "chiên" được, cơm xào mới đúng vì hạt cơm ướt, rời, mặn) cùng mấy miếng phồng tôm xanh đỏ và trứng ốp. Cứ 3 món ấy trong 7 ngày liên tục. Bạn có chịu được không?! Không rau, không thịt, chỉ tinh bột và rất mặn. Thế nên, việc đầu tiên về đến sân bay là lao ngay đến quán Phở cắt cổ làm một tô cho đã thèm. Thêm vào đó, họ chế biến thức ăn siêu lâu, siêu siêu lâu. Cách làm việc thì rất rất chậm, chậm đến ra bill tính tiền cũng phải 20 phút trở lên. Đây là ở Gili và Lombok nha, Bali thì khá hơn về mọi thứ.
Đàn ông Indo thì phần lớn nghiện thuốc, họ đốt thuốc liên tục. Những bạn porter chuyên đi tông Lào, quẩy gánh đồ mấy chục cân trên những vách núi dựng đứng, cheo leo khiến mọi người ngả mũ thán phục. Nhưng trên đường đi, cũng đã có những chiếc tông lào bị đứt, bỏ dọc đường và ngay cả porter đoàn khác cũng đã bị ngã trên vách núi.
Các bạn porter ở đây nói tiếng Anh khá tốt. Khách đi trek núi Rinjani chủ yếu là khách Châu Âu, có ít khách Hàn, Thái và rất rất ít khách Việt.
Chuyến đi trek 3 ngày đến núi lửa đã làm cho không ít newbie tuyên bố never trek again kèm những cơn mơ giật mình thảng thốt bị ngã trên vách núi. Khuyến cáo những đôi tình nhân và những cặp vợ chồng nếu muốn thử thách độ bền vững thì hãy đi, rủi ro "lúc đi hand in hand, lúc về viết đơn li dị" rất cao vì đổ tội cho nhau đứa nào rủ đứa nào đi chuyến này. Nhưng thật sự nếu là người yêu thích sự khám phá, mới lạ và muốn những trải nghiệm để đời thì chuyến đi này đáng giá lắm bạn à.
Mặt trời ở đây rất to.
Tạm biệt những ngày giông tố ở núi lửa Rinjani.