Nhắc đến Indonesia, người ta nhắc đến Bali – hòn đảo nổi tiếng thu hút hàng triệu khách du lịch mỗi năm, cũng ở Indonesia người ta lại quên mất vùng đất cằn cỗi Đông Java – được phủ bụi nham thạch với những ngọn núi lửa vẫn đang hoạt động hàng ngày.
Đông Java thu hút kẻ lữ hành lên đường khám phá, thôi thúc mình phải đi “solo”, tự mình trải nghiệm cảm giác một mình giữa đất trời nơi này. Mình quyết định trải nghiệm cảm giác “solo-travel” với một tinh thần cởi mở để trekking trên miệng núi lửa vẫn còn đang hoạt động với châm ngôn “KHÔNG TOUR, KHÔNG GUIDE” cho hành trình này.
Đông Java – sự quyến rũ của vùng đất cằn cỗi
Di chuyển – quyết định 60% thành công của chuyến đi này
Để đến được sân bay quốc tế Juanda ở Surabaya, bắt buộc phải quá cảnh, hiện tại Việt Nam chưa có đường bay thẳng hoặc bay đến Bali và chuyển tiếp chuyến nội địa đến sân bay Juanda.
Mình chọn quá cảnh tại Kuala Lumpur chuyến đêm và sáng hôm sau bay đến Surabaya. Vì sao, di chuyển lại quyết định đến 60% của chuyến đi này? Các điểm trekking và tham quan cách khá xa nhau, hầu như đều phải di chuyển từ 5 đến 6 giờ giữa các điểm. Hình dung về một lịch trình đi như sau: bắt đầu từ thành phố Surabaya di chuyển đến thị trấn Probolinggo để đến làng Cemoro Lawang và trekking sớm lên miệng núi lửa Bromo. Sau đó, di chuyển đến Banyuwangi để trekking lên hồ axit lớn nhất thế giới Kawah Ijen trong đêm, di chuyển đến cảng Katepang ngồi tàu qua đảo Bali lặn biển và về lại Việt Nam.
Di chuyển ở Đông Java bằng nhiều phương tiện khác nhau
Bước đi trên miệng núi lửa vẫn còn đang hoạt động – Bromo
Trải nghiệm một mình tự túc đi lại ở Indonesia không quá khó như mình nghĩ. Sau khi xuống sân bay Juanda, mình bắt ngay taxi để đến nhà ga Surabaya Gubeng mua vé đi Probolinggo với giá là 100.000 IDR (chuyến 14:30 – 16:30), từ sân bay đến nhà ga trời mưa tầm tã và khá kẹt xe nên bác tài chạy hơi lâu một chút.
Surabaya Gubeng – nhà ga sạch sẽ và hiện đại
Ngồi tàu khoảng 2 giờ đồng hồ, mình đã đến thị trấn Probolinggo trong ánh hoàng hôn siêu đẹp. Theo kế hoạch, mình sẽ ngồi bus để đến làng Cemoro Lawang, nhưng quá xui cho mình là không có chuyến nào vào hôm ấy. Mình đặt một anh Gojek chở thẳng mình đến homestay trong làng mất khoảng 1 giờ 30 phút, đi được nửa đường thì trời lại đổ mưa, đến nơi mình ướt sạch người. Tips cho mọi người đó là: sau khi xuống ga có thể cùng các bạn “tây/ta balo” gom nhóm thuê hẳn ô tô đi lên núi cho nhanh, chứ như mình thì khá là mệt vì 8 giờ tối mới đến nơi. Ăn tối ở một nhà hàng trong làng xong về tắm rửa nghỉ ngơi để 1 giờ sáng dậy đi trekking.
Xuống tàu lúc bốn giờ rưỡi chiều, nắng chiều ở Probolinggo tuyệt đẹp
Báo thức kêu dậy lúc 1 giờ sáng, loay hoay chuẩn bị đồ và đi bộ từ homestay lên điểm King Kong View Point để săn bình minh và ngắm làng Cemoro Lawang chìm trong biển mây. Để lên tới điểm này có 2 cách di chuyển: thuê xe jeep chở lên điểm săn mây bằng đường nhựa hoặc có thể thử thách bản thân bằng việc trekking lên núi bằng đường núi khá trơn trượt (có lẽ vì đêm hôm trước mưa) không tốn bất cứ chi phí nào. Dĩ nhiên là mình chọn cách trekking lúc 1 giờ sáng trong màn sương. Trekking khoảng 3 giờ đồng hồ cũng tới nơi, mạnh dạn đi theo maps thì sẽ đến nơi.
Trên đường trekking đến King Kong View Point, làng Cemoro Lawang mờ sương
Mình đứng trên điểm King Kong lúc 4 giờ 30 phút sáng ngắm nhìn toàn bộ khung cảnh kì vĩ ở đây. Một bên là biển mây đang ôm trọn ngôi làng Cemoro Lawang bình yên còn đang ngái ngủ, một bên là dãy Tengger gồm 3 đỉnh núi lửa bao gồm: Batol (2240m), Bromo (2329m), Semeru (3676) đang phun trào, cảm giác sung sướng không có gì diễn tả được.
Dãy Tengger trong buổi sáng đầy mê hoặc
Nhớ như in cảm giác chuyển giao giữa ánh sáng và bóng tối trên King Kong, người dân Tengger quan niệm rằng đó là thời khắc vũ trụ và các đấng thần linh đang lắng nghe lời nguyện cầu của mình. Đứng chụp hình và ngắm nhìn đã đời thì mình “gạ” ngay một anh Gojek chở mình xuống chỗ "sa mạc đen" để đi bộ và leo lên miệng núi lửa Bromo.
Sa mạc đen – trên đường đến chân núi Bromo
6 giờ sáng, mặt trời đã lên, dưới chân núi lửa Bromo xung quanh mây vẫn bao trùm, đi bộ trong không gian ấy tưởng như mình lạc vào chốn sa mạc không người. Vừa đi vừa ngẫm, dưới chân là cát và bụi đen được hình thành bởi nham thạch. Cứ thế trekking lên đến miệng núi lửa Bromo. Lang thang trên miệng núi cả tiếng đồng hồ, lặng lẽ nghe tiếng núi lửa đang hoạt động, lặng lẽ ngắm nhìn trời mây, mới thấy bình yên ngay trước mặt cứ từ từ cảm nhận và thẳng vào trong tim.
Lang thang trên miệng núi lửa còn đang hoạt động Bromo
Thẫn thờ trên miệng hồ axit lớn nhất thế giới – Kawah Ijen
Trở về homestay tắm rửa nghỉ ngơi, sau một đêm trekking, 10 giờ sáng lại tiếp tục lên chuyến xe chở thẳng từ làng đến thành phố Banyuwangi mất 6 giờ, đoạn đường khá xa và chạy dọc quanh đường biển nên ngắm nhìn thoải thích. Đến thì cũng nhá nhem tối, ăn vội bữa tối xong là leo lên giường ngủ luôn, để sáng sớm lại bắt đầu hành trình trekking lên hồ axit lớn nhất thế giới.
Kawah Ijen – hồ Axit lớn nhất thế giới còn hoạt động
Mình đã liên hệ chủ nhà đặt cho mình một chỗ trên xe để sáng sớm chở mình đi Ijen, nên cũng khá dễ dàng. Tới nơi thì cứ mua vé và bắt đầu hành trình trekking lên đỉnh hồ, cũng khá dễ dàng vì có rất nhiều người đi dọc đường cùng mình. Đi khoảng hơn 2 giờ đồng hồ, mình cũng đã đặt chân để ngắm nhìn những gì tuyệt đẹp của tạo hóa, mặt hồ lặng như tờ, màu nước xanh do lưu huỳnh và axit trộn lẫn. Mùi tựa như trứng thối xộc thẳng vào mũi cũng không quá đáng sợ như mọi người nói. Mình đi bộ thêm khoảng 10 phút để đến chỗ cao nhất ở đó, ngồi đọc sách chờ mặt trời lên hẳn và ngắm nhìn dòng người xung quanh.
Ijen tuyệt đẹp, mờ sương khói trong sớm mai
Chỉ tiếc là hôm mình đi là ngày day-off của những người khai thác nên mình không thể xuống tận nơi nhìn "blue-fire" được. Mọi thứ hùng vĩ, đẹp đẽ như một bức tranh ở Kawah Ijen.
Hành trình một mình ngang dọc khắp Đông Java
Trekking ở hồ axit Ijen xong mình bắt xe máy đi đến cảng Ketepang để ngồi tàu khoảng 1 giờ, giống Phà Cát Lái ở Sài Gòn để qua đảo Bali, may mắn sao mình quen được một người bản địa cho mình đi ké xe ô tô của nhà bạn ấy về thẳng Kuta mất khoảng 4 giờ đồng hồ, đến Kuta mình thuê ngay xe máy để đi khắp nơi rồi mới quay về Việt Nam.
Có một Indonesia khác lạ và tuyệt đẹp như thế
Tóm lại là, hành trình đi một mình thì hơi buồn, không ai chụp hình cho, nhưng mà có nhiều thứ nó xuất hiện làm mình xúc động muốn khóc, như việc mình quen được rất nhiều bạn trẻ người Indo cực kì nhiệt tình và cho mình ăn rất nhiều. đồ ăn Việt ở quán "Mệ Vui" siêu hot ở Bali và rất đông khách, chạy xe bên trái, nói chuyện về nước Việt mình đầy sự hân hoan và phấn khởi với bác chủ nhà homestay ở Banyuwangi,…Đi mới thấy Đông Nam Á là nhà, người Indonesia dễ thương hết sức.